Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013
Em Dâu Tây cai sữa!
Em Dâu Tây và chị Bông giống nhau, 16 tháng là mẹ cai sữa! Mẹ cũng muốn cho em Dâu bú thêm vì sữa mẹ còn kha khá đủ cho em bú! Nhưng nghĩ đây là thời điểm phù hợp nhất, thời tiết không nóng không lạnh, chưa đến mùa đông giá rét! Nếu không sẽ phải đợi đến tháng 4, tháng 5 tới mới cai được! Càng lớn càng khó cai và mẹ nghĩ em đã sẵn sàng cho việc cai sữa mẹ!
Bất lợi là em Dâu ngày càng nghiện ti, ngày trước em cũng không say mê nghiện ngập đến vậy, cũng thờ ơ khi thấy mẹ về lắm! Nhưng sau đợt ốm Viêm Phế Quản em trở thành dân nghiện nặng, cứ thấy bóng mẹ về là cười toét chạy nhanh ra ôm tay chỉ miệng nói TI TI! Mẹ thơm em thả em xuống, em chạy lon ton leo lên giường tìm "GÁ"...tìm được gối của mình em cười toe nằm kềnh xuống chỉ chỉ mẹ nằm gối mẹ cho em TI TI! Em được ti em thỏa mãn vô cùng! Y như dân nghiện được chích thuốc í thấy tỉnh cả người mắt mũi sáng rực! hihi
Nhiều lúc em nghiện bất chợt đang ăn em bỗng thèm ti là em lại dắt tay mẹ cho em lên giường ti, em chỉ ti trên giường mà thôi! hihi. Mà cái gối em nằm cũng phải đặt đúng chiều em mới chịu!
Tối đi ngủ em bú mẹ em chìm vào giấc ngủ rất nhanh v nhẹ nhàng! Đêm gần đây em hay ọ ẹ tìm ti mẹ nhiều! Mẹ cảm thấy bối rối không biết sẽ xoay sở thế nào với tên nghiện này đây!
Chị Bông thì dễ dàng lắm, dù mẹ cai đột ngột và chị lại còn không biết uống sữa bột cũng như ti bình như em Dâu! Mẹ hi vọng em cũng dễ như chị!
Mẹ rút kinh nghiệm mẹ không cai đột ngột nữa, mẹ xa em buổi trưa 1 tuần để sữa rút dần và em làm quen dần khỏi bị shock!
Thứ 7 9/11 em cai sữa đêm buổi đầu tiên, hàng ngày em k được bú trưa khi thấy mẹ về em rối rít đòi ti! Tối mẹ buộc tóc rối với băng dính urgo mẹ nói " TI ỐM" thế là em không dám ngậm vào đống tóc rối đó! Tội nghiệp em , em thèm lắm mà không được ti!
Em Dâu mít ướt hơn chị Bông nên cũng khó hơn chị, may mà có chị Bông nên thời gian em cai có chị vui đùa cùng giúp em quên bớt nỗi nhớ TI! Chỉ có buổi đêm, em trằn trọc, vì không có ti mẹ dù em đã uống sữa trước khi đi ngủ, nhưng em không sao ngủ yên, em cũng không chịu bà bế, em chỉ cần mẹ thôi, muốn tìm ti nhưng thấy mẹ bảo Ti ốm rồi con ngủ đi! Thế là em ôm mẹ ngủ trên võng!
Đêm em ngủ võng, mẹ ngồi matxa và chườm ấm lúc cương quá mẹ vắt bớt! Đêm đầu là đêm khó khăn nhất!
Đêm thứ hai có ba , ba đi công tác về, em ngủ ngoan hơn, cho em chơi muộn hơn, rồi hai ba mẹ ngồi nói chuyện trông em, tới khi em ngủ say mới bế em vào giường!
Sau hai đêm ngủ võng em đã rinh theo bao nhiêu là nốt muỗi đốt tội em ghê!
Đêm thứ hai do bão Haiyan nên mất điện mẹ phải cho em ra võng ngủ em mới chịu vì em nóng!
Những đêm sau đó! mẹ và ba cho em nằm võng hoặc em ôm mẹ vào giường nằm ngoáy rốn mẹ ngủ! sở thích gì mà kỳ cục thế! ^^
giờ em đã quen với việc TI ỐM và em cứ thấy ti là miệng nói TI ỐM ...không buồn rầu mít ướt khóc đòi nữa!
Chỉ có một hôm bà làm em ngã đập đầu xuống đất, em khóc váng mẹ không dỗ được mẹ đành cho em TI để em bớt sợ! cảm giác được cho em TI lại mẹ thấy em hạnh phúc và mẹ cũng thấy bớt nhớ cảm giác ấm áp đó! May sao em cũng không đòi TI , em vẫn bảo TI ỐM chứ không đòi nữa!
Nhưng sắp thành công thì em lại ốm, lại ho và đờm, mẹ vẫn cho em uống nước chanh đào mỗi ngày nhưng chưa khá hơn! thương em lắm!
Sáng em vẫn trằn trọc có phải do em đói hay không nữa, nhưng mẹ không muốn em bú đêm, rồi lại phải cai và em cũng tròn nữa! tội em ghê! Em cố gắng lên!
Mong em đừng ốm nhé! Thương yêu em nhiều lắm bé cưng của mẹ!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)